Cú trivela của con đại bàng Modric

Ông chủ trận đấu

Trong bài viết mới nhất, tờ Guardian bình luận về cú trivela nâng tỉ số lên 2-1 của tiền vệ này: “Rất lâu trước khi kết thúc, rõ ràng rằng một Croatia được cho là đã “thoái trào” đang chống lại sự lụi tàn của ánh sáng tập thể và Modric vẫn là một nhà ảo thuật có tài năng bẩm sinh. Người ta hay nói sự hoàn hảo là một ngọn lửa nhiều người có thể chạm vào nhưng rất ít giữ lại được nhưng vào đêm thứ Ba, đội trưởng của HLV Zlatko Dalic chắc chắn thuộc về nhóm sau. Tiền vệ của Real Madrid không hề giống một cầu thủ đã 35 tuổi”.

Đấy là thời điểm mà HLV Steve Clarke chắc chắn hiểu rằng trận đấu đang diễn ra tốt đẹp và phù hợp với Scotland. Màn trình diễn của ông và các cầu thủ là không tệ, với kỷ luật và nghị lực. Nhưng vào một đêm mà Luka Modric đã quyết định dâng cao và chơi thứ bóng đá cho riêng anh, thì tiền vệ của Real Madrid cũng đã mang về thắng lợi cho đội tuyển của mình.

Cú trivela của con đại bàng Modric - Ảnh 1

Đấy là điều Modric không thường làm. Trước đó, khi Scotland gây bất ngờ với lối chơi mạnh mẽ và khiến Croatia “đứng hình” một lúc, Modric chính là người đã kéo lại nhịp độ cho đội bóng áo ca-rô. Bằng trí thông minh và nhạy cảm không gian, anh giành lại quyền kiểm soát bóng cho Croatia, mở ra thế trận để họ có thể ghi bàn mở tỉ số. Anh là máy đếm nhịp, liên kết giữa các tuyến. Là ông chủ của trận đấu.

Hãy nghe Jorge Valdano, cựu Giám đốc thể thao của Real Madrid, ca ngợi lối chơi này của Modric trong một bài viết cũng trên Guardian: “Cậu ta thật phi thường trong trận này – và, mọi người cũng nói với tôi, trận nào cậu ta cũng chơi như thế – như thể cậu tấy được sinh ra với trí thông minh cơ bắp được áp dụng cho bất kỳ hoạt động nào liên quan đến trái bóng”.

“Chúng ta không nói về một món quà giống kiểu Diego Maradona, mà là một mẫu cầu thủ lấp đầy trận đấu theo cách thông dụng hơn. Cậu ta không cố làm những điều không thể; khi cậu ta thực hiện một đường chuyền, bạn nhìn nó và nghĩ: “Đó là điều tôi vẫn làm mà”. Chúng ta thích đưa ra khái quát kiểu thế khi xem các trận đấu nhưng chúng ta không nên tin vào những gì mình nói. Trên thực tế, những gì Modric làm, chỉ có Modric làm được”.

Cú trivela của con đại bàng Modric - Ảnh 2

Valdano ngưỡng mộ sự đơn giản này: “Khi bóng đi qua chân cậu ấy, lối chơi sẽ trôi chảy như thể bóng đá là điều dễ dàng nhất trên thế giới. Nó không phải là tăng cường độ hoặc sự nguy hiểm trong các pha di chuyển; mà là thêm ý nghĩa, sự sáng suốt, và ý đồ. Tại một kỳ World Cup (ý nói năm 2018) mà dường như các khoảng trống đang biến mất – thật kỳ lạ, sân vẫn chỉ có kích thước 100×70 thôi mà – và mọi người nhận bóng rất hấp tấp, như thể toàn bộ sân bóng là vòng cấm địa, Modric vẫn làm nên điều kỳ diệu khi có thời gian để hít thở, giúp trái bóng di chuyển với tốc độ cần thiết, dù đang ở bất kỳ đâu trên sân”.

Thực tế thì ở EURO lần này, Modric đã gây thất vọng ở hai trận đầu. Anh di chuyển uể oải, thiếu cảm hứng và cả sự thính nhạy không gian thường lệ. Ở tuổi 35, khi đã có trong tay hầu hết các danh hiệu và sự thừa nhận về mặt tập thể lẫn cá nhân, Modric dường như đã cho phép mình được quyền mệt mỏi một chút. Chúng ta vẫn thường làm vậy khi gánh nặng công việc bắt đầu tạo ra sức ép. Modric cũng là con người.

Khi con đại bàng sà xuống 

Cách chơi kiểu “ông chủ” này đặt lên vai anh những điều mà phi Modric thì rất ít người đảm đương nổi, trong một thời gian dài với cường độ và sức ép khốc liệt của bóng đá hiện đại. Anh là kiểu ngôi sao đi phục vụ người khác, chứ ít khi có cảm giác được phục vụ. Modric là bộ não của hệ thống. Anh phải suy nghĩ, đưa ra quyết định, và chịu trách nhiệm. 

Cú trivela của con đại bàng Modric - Ảnh 3

Anh quan sát thế trận bằng mắt của đại bàng, dường như thường xuyên rời khỏi mặt đất và cao hơn mọi ý định cá nhân, nhìn các đồng đội như những chấm nhỏ trong một bàn cờ. Khép lại khoảng trống ở đây, mở ra không gian mới ở đây. Một nhóm chỗ này, cho một ý định ở chỗ khác. Khi bàn thắng đến, các nhà chuyên môn mới thường để ý đến Modric. Anh thường sẽ mất một quãng đường dài để chạy đến ăn mừng pha bóng mà anh đã châm ngòi.

Nhưng sự khiêm nhường này của Modric đã được ghi nhận, như một phút xuất thần của bóng đá hiện đại. Giành Quả bóng Vàng vào năm 2018, anh đã phá vỡ thế thống trị của Cristiano Ronaldo và Lionel Messi, chấm dứt 10 năm liên tiếp chỉ có hai nhân vật này thay nhau nhận giải. 

Modric đã giành chiến thắng không phải bằng các bàn thắng hay những lần đứng vào trung tâm sân khấu: Trong một thập kỷ thi đấu ở Liga, qua 266 trận, anh mới ghi 20 bàn và kiến tạo 29 lần. Vào mùa bóng giành bóng Vàng, Modric chỉ ghi 3 bàn và kiến tạo 3 lần. Thế trận mà anh bày ra bằng những lần di chuyển và các đường chuyền đơn giản, là một bức tranh mà cuối cùng cũng đến lúc thế giới nhìn ra rằng nó phải là đẹp nhất. Anh nhìn trận đấu như một mạng lưới, và mỗi khi có chỗ nào lỏng, anh sẽ chạy đến siết chặt nó.

Cú trivela của con đại bàng Modric - Ảnh 4

Nhưng vẫn có những đêm khác, với những trận đấu kiểu khác. Sau nhiều năm đá bóng “hộ” các đồng đội, trong một đêm mà sự mỏi mệt vẫn dâng cao, Modric đã thử làm một điều gì đó khác đi. Khi trận đấu cũng giằng co, Croatia bế tắc, và bản thân Modric dường như cũng mất cảm hứng, anh chợt nhận ra bóng đá đôi khi không phải thế này. 

Ý tưởng nảy ra, và đến tận hôm sau, thế giới vẫn đang quay theo khoảnh khắc này. Khi Modric chơi bóng cho chính anh. Cú trivela ấy là một món quà, trong một ngày con đại bàng đã quyết định sà xuống đất. Bóng đá rất đẹp, vì những khoảnh khắc này là hiếm hoi, nên chúng sẽ đọng lại mãi. Modric thường phải nghĩ quá nhiều, dưới danh nghĩa một nhạc trưởng. Nhưng đêm qua, anh đã chọn một khoảnh khắc không cần phải nghĩ gì cả, chỉ cần trôi mình theo cảm xúc cá nhân.